Luân Tâm

38. lẻ loi


Một năm được mấy ngày vui
Một đời được mấy nụ cười nhỏ nhoi
Mai kia vắng bước chân rồi
Chỗ ngồi chỗ đứng trăng soi bóng nào?
Ngày đêm hò hẹn chiêm bao
Không không sau trước hồn đau mất hồn
Chết tươi chết điếng ai chôn
Chết thèm...chết khát...sóng cồn...biển ngoan!
Nằm im cũng quá muộn màng
Vẫy vùng cựa quậy lỡ làng đục, trong!
Hắt hiu giọt nắng chiều đông
Con đò biệt xứ mà lòng cố hương
Về thăm góc phố sân trường
Về thăm đám mạ khu vườn tuổi thơ
Đường đời nửa thực nửa mơ
Đường tình mấy nẽo? Mấy bờ? Trống không?
Vòng vo lận đận long đong
Thương thân bèo bọt giữa dòng phù sinh
Vòng tay nhóm lửa ân tình
Chỉ còn tro bụi vẽ hình khói mây
Lỡ quan lỡ thợ lỡ thầy
Mưa hay lệ tiếc hình hài sắc không
Lệ khô, mưa tạnh, trời trong
Bên kia cuộc sống còn mong được gì?
Còn thân xác còn bước đi
Còn nơi bóng tựa, còn khi bóng về
Hết đường ngã ngựa gãy xe
Màn trời chiếu đất rêu che xương tàn
Bàng hoàng trăng rụng tiếng than
Bóng tan theo dấu dã tràng lẻ loi!
Luân Tâm

 
MD 09/06/05

Được bạn: vdn 10.4.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "38. lẻ loi"